Không nợ nần thì nhẹ người.
Dù chỉ nợ vài trăm tệ, nếu không cần thiết, Diệp Diệu Đông cũng không muốn nợ, trả người ta ngay lập tức cũng thoải mái, ngủ cũng có thể an tâm ngủ.
Đợi đến chiều anh mới tỉnh dậy biết là cha anh đã đến rồi, trong làng cũng đã truyền đi rầm rầm, đều biết mấy nhà bọn họ đem hàng chở đến thành phố bán được giá tốt.
Cái làng nhỏ này của họ, tin tức truyền đi nhanh lắm, nhà ai mà chẳng có bảy dì tám dượng?
Không bị người ta ghen ghét thì là kẻ tầm thường, dù sao anh cũng không để trong lòng, cả ngày làm việc, anh cũng không rảnh rỗi đi dạo, cũng không nghe người ta đang nói gì, cũng không sợ mất miếng thịt nào.