“Đánh rắn phải đánh bảy tấc. Cho dù tập đoàn Đới thị nhiều tiền, cũng không thể không trơ mắt nhìn Vĩnh Khang sụp đổ.” Ánh mắt Thạch Chí Kiên lộ ra sự âm tàn.
Đại Thanh Hùng và Hồ Tu Dũng đột nhiên phát lạnh trong lòng, nhìn huyết thư trong tay. Nếu nó được dán đầy ngõ nhỏ phố lớn ở Hồng Kông, cho dù là giả, lần này Vĩnh Khang cũng khó thoát khỏi một kiếp.
…
Khi đám người Đại Thanh Hùng đi tìm người dán huyết thư, Thạch Chí Kiên đến gặp đại tác gia Nghê Khuông, nhờ hắn hỗ trợ viết một bài xã luận về an toàn thực phẩm trên Minh Báo.
Nghê Khuông làm sao biết Thạch Chí Kiên có chuẩn bị mà đến, còn tưởng rằng Thạch Chí Kiên là một thương nhân tốt bụng, yêu nước thương dân, lo lắng cho việc an toàn thực phẩm, chẳng những không hỏi tiền Thạch Chí Kiên, mà còn chủ động dùng ngòi bút sắc bén của mình để người đọc chú ý hơn.