Thạch Chí Kiên cố gắng từ trên ghế đứng dậy, thở dài, kéo một cái ghế để Đới Phượng Niên ngồi xuống: “Nói ra thì dài dòng lắm, không ngờ những người kia đòi nợ ác quá.”
“Thật sao? Làm ăn vốn không dễ dàng rồi mà. Hơn nữa ngươi lại còn rất trẻ.” Đới Phượng Niên ngồi xuống nói.
Sư gia Tô đứng yên bên cạnh, ánh mắt kiểm tra xung quanh. Ngoại trừ Thạch Chí Kiên, đám người Lưu Giám Hùng cũng tràn ngập sự mệt mỏi, giống như bị người ta đòi nợ quá sống không nổi vậy.
Sư gia Tô thở dài. Đám người này, bị phế rồi.
Thạch Chí Kiên lấy ra một điếu thuốc đưa cho Đới Phượng Niên: “Trước kia ta hút Marlboros hoặc Tam Ngũ, nhưng bây giờ chỉ có thể hút Hảo Thải, mong rằng Đới tiên sinh đừng ghét bỏ.”