Mặc kệ kiếp trước hay là kiếp này, Thạch Chí Kiên đều thừa nhận hắn không phải loại người trông mặt mà bắt hình dong. Nếu nữ nhân trước mắt bỏ qua hình thể chỉ nhìn gương mặt, nàng cũng là một mỹ nhân. Dù sao nàng cũng có huyết thống là người phương Tây, mũi cao mắt sâu, góc cạnh rõ ràng nhưng Thạch Chí Kiên không có hứng thú đối với nữ nhân cơ bắp. Nhìn những cục u trên cánh tay của đối phương, hắn chỉ cảm thấy giật mình.
“Ngươi chính là người bạn mà cha của ta muốn giới thiệu? Rất hân hạnh.” Giọng nói của La Đình rất êm tai.
Thạch Chí Kiên vội đưa tay ra, bắt tay với nàng. Hắn cảm thấy cổ tay của đối phương cường tráng, mạnh mẽ, giống như kìm sắt.
Dáng người của Thạch Chí Kiên đủ cao, nhưng vẫn thấp hơn đối phương một cái đầu.
“Rất hân hạnh. Ta và cha của ngươi vừa mới quen biết nhau không bao lâu.”