Thế giới này muôn màu muôn vẻ, mỗi người có cuộc sống riêng.
Dương Thiên Lý đã quen cảnh màn trời chiếu đất ở núi Thải Hồng cùng với Hạ Trúc, quen trèo đèo lội suối với một nhóm thanh niên kiên trì với lý tưởng của mình, cũng quen với bầu không khí không còn người trước kẻ sau vây quanh, không còn cơm ngon áo đẹp.
Cho tới hôm nay hắn nhìn thấy dòng chữ quảng cáo trên bức tường.
Nam nhân vĩnh viễn đứng thẳng lưng như cây giáo kia bỗng hiện ra trong đầu Dương Thiên Lý.
Dương Thiên Lý lắc đầu mỉm cười. Sức khỏe của Hạ Trúc không tốt, lại bắt đầu tiêu chảy, hắn phải mau chóng mua thuốc giảm đau về.