Thang Phù đi đến mép bệ đá, nhìn xuống vách đá bên dưới, ngẩn ngơ một lúc rồi thì thầm: “Linh Linh, ta đã thực hiện được lời hứa với ngươi rồi…”
Dương Thánh thấy Thang Phù lại chạy ra mép vách đá, tức giận quát: “Ngươi phát điên gì vậy!”
“Rõ ràng biết người ta muốn hại ngươi, mà ngươi vẫn đi leo núi với họ, ngươi bị ngốc à?”
Thang Phù quay lại, nở nụ cười ngây thơ trong sáng, hòa với sắc đỏ của lá phong sau lưng: “Ta không ngốc, đây gọi là đại trí giả ngu.”
Dương Thánh không chút nể nang: “Ta thấy ngươi bị thiểu năng thì có!”