Ngô Vĩnh Tuấn có chút khó chịu, nhưng sau khi nghĩ đến những trận tranh tài tiếp theo sẽ càng thêm đặc sắc và càng nhiều người xem thì không còn thấy khó chịu nữa, mà ngược lại càng mong đợi và càng thấy hả hê hơn. Không biết ai sẽ là đối thủ của Cố Phong Hoa trong trận chung kết, thực sự mặc niệm cho người kia.
Tiện Tiện đang an ủi chủ nhân nhà mình: “Chủ nhân đừng nóng giận, là do tên ngu xuẩn kia may mắn trốn khỏi một kiếp. Không sao đâu mà. Gây tiếng vang lớn gì gì đó phải kinh động rất nhiều người mới tính là gây tiếng vang lớn, chờ chúng ta vào chung kết lại phát uy.”
Cố Phong Hoa ngẫm nghĩ, cảm thấy rất có lý, hiếm khi khen Tiện Tiện: “Ừ, Tiện Tiện, đây là lần đầu tiên ta phát hiện ngươi cũng có một mặt đáng yêu đó.”
“Ta mỗi ngày đều rất đáng yêu mà, chủ nhân ngươi nên phát hiện điểm sáng của ta nhiều hơn. Sớm ngày thay đổi tâm ý, ký kết khế ước với ta.” Tiện Tiện nắm bắt cơ hội tranh thủ phúc lợi cho mình.
“A, sau hãy nói. Ngươi quá xấu, ta có chút không hạ thủ được.” Cố Phong Hoa nghe lời này, không hứng lắm. Nàng vẫn thích Yêu thú lông mềm hơn, chính là loại có thể ôm vào trong ngực mỗi ngày kia, xúc cảm chắc chắn rất tốt.