“Giả vờ, ngươi liền giả vờ!” Nhiễm Hồng Tuyết nghiến răng như muốn cắn nát, “Đừng có mà giả vờ với ta! Vốn lần này ta có thể đại sát tứ phương, kết quả suýt chút nữa đã bồi thường rồi!”
“A, ngươi thế mà chưa tới mức bồi thường hả?” Cố Phong Hoa chú ý tới chữ”suýt chút nữa” này, kinh ngạc hỏi.
“Nói nhảm! Ta thấy hai người đặt cược liền biết có vấn đề. Ta đương nhiên phải kéo nhiều người xuống nước rồi.” Nhiễm Hồng Tuyết liếc mắt, hùng hồn nói, “Chết mặc đạo hữu, bần đạo sống là được mà.”
“Âm hiểm, đê tiện, vô sỉ.” Cố Phong Hoa lập tức hiểu được, lão già thối tha này nhất định đã đầu độc không ít người đặt cược. Vừa nghĩ tới điểm này, Cố Phong Hoa nhịn không được thấp giọng lẩm bẩm.
“Ngươi nói cái gì?” Nhiễm Hồng Tuyết nguy hiểm nheo mắt lại.