Cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn, Lạc Ân Ân cùng Mập trắng ăn hai bữa của Dạ Vân Tịch, độ hảo cảm với Dạ Vân Tịch đơn giản tăng vụt lên. Nhất là lần tặng kịp thời này, thời điểm bọn hắn sắp bị Cố Phong Hoa đánh sống dở chết dở thì có đồ ăn ngon được đưa đến. Chẳng những giải thoát còn được ăn nhiều đồ ngon như vậy, nhất định chính là phúc tinh của bọn họ.
Sau khi ăn xong, Cố Phong Hoa xoa bụng mình, ăn no liền thấy buồn ngủ, hoàn toàn không muốn cử động, cho nên nàng nằm trên võng, dùng lời chỉ đạo Mập trắng cùng Lạc Ân Ân.
Mập trắng cùng Lạc Ân Ân mừng thầm, cho rằng mình đã được giải thoát. Kết quả Cố Phong Hoa sau khi nằm xuống, lại hái tiểu bạch hoa bên tai xuống rồi ném về phía hai người.
“Tiện Tiện, luyện tập cùng bọn hắn một chút. Nếu bọn hắn không tiến bộ, ta sẽ bứt của ngươi đi.” Cố Phong Hoa nói một câu vô cùng có nội hàm.
Tiểu bạch hoa Tiện Tiện lắc lư toàn thân, mọc ra vài cọng dây leo, sợ hãi sờ lên đĩa hoa phóng đại của mình. Nó không muốn biến ngắn đâu! Nó chính là một giống đực đỉnh thiên lập địa đấy.