Trên khuôn mặt tuấn mỹ bất phàm của Dạ Vân Tịch chỉ còn tia băng lãnh khiến người ta khϊếp đảm. Hắn cúi đầu liếc nhìn phía dưới, chợt trầm giọng mở miệng: “Nếu trong khoảng thời gian ta vắng mặt có bất kỳ sơ xuất nào xảy ra với nàng, các ngươi đều không cần sống nữa.”
“Vâng!” Xung quanh Dạ Vân Tịch không có ai, thế nhưng lại có rất nhiều thanh âm đồng thanh đáp lại.
Dạ Vân Tịch không cần nói rõ nàng là ai, nhóm Ảnh Vệ cũng biết hắn đang ám chỉ ai rồi.
Dạ Vân Tịch ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía phương xa, chợt nhảy lên một cái, trong mắt nhóm Ảnh Vệ chỉ thấy một đạo tàn ảnh, bóng dáng Dạ Vân Tịch đã biến mất ở trước mắt họ.
Gió không ngừng thổi bên tai, ánh mắt Dạ Vân Tịch lại càng ngày càng lạnh.