Hứa Chí Kiên ra khỏi tiểu viện, tiến vào rừng trúc, tung người bay lên ngọn trúc.
Hai chân hắn như dính chặt vào ngọn trúc, thân hình nhấp nhô theo từng đợt gió lay động rừng trúc, phóng tầm mắt nhìn về phía xa.
Đôi mắt hắn càng lúc càng sáng, từ từ quét qua xung quanh, hết vòng này đến vòng khác, phạm vi không ngừng mở rộng, cuối cùng ánh mắt ngưng tụ.
Hắn nhẹ nhàng bay lên, đáp xuống một cây cổ thụ, nhìn thấy hai người đang nằm ngửa trên cành cây.
Lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội tiến lại gần, phất tay áo.