TRUYỆN FULL

[Dịch] Long Tàng

Chương 110: Chất Vấn

Tên nhẹ của Bắc Liêu dài ba thước, nặng một cân, đầu mũi tên hình nón và thân tên liền một khối. Trọng tiễn dài bốn thước, mũi tên ba cạnh, trên cạnh có răng cưa, nặng mười cân. Ngoài ra còn có Trọng Tiễn Phá Giáp, cũng là mũi tên ba cạnh nhưng không có răng cưa, tên nặng mười lăm cân. Cuối cùng là Tật Phong Tiễn, đây là mũi tên pháp khí duy nhất, mỗi trinh kỵ chỉ có một mũi. Mũi tên này khi được kích hoạt có thể bắn xa năm trăm trượng, ngoài năm trăm trượng uy lực tương đương Trọng Tiễn Phá Giáp.

Pháp lực của kỵ binh Bắc Liêu bình thường chỉ đủ để kích hoạt Tật Phong Tiễn một lần, vì vậy Tật Phong Tiễn đều được phong ấn sẵn pháp lực trong thân tên, khi bắn mới kích hoạt. Mặc dù theo tiêu chuẩn của Thái Sơ Cung, Tật Phong Tiễn chỉ là pháp khí dùng một lần được chế tạo thô sơ, nhưng có nó, tương đương với việc mỗi kỵ binh Liêu tộc đều có một đòn tấn công bằng pháp khí.

Vệ Uyên cuối cùng cầm lấy cung, thử kéo vài lần. Cung của Liêu tộc vô cùng nặng, phải đến mấy chục cân, trên cung có hai dây. Đa số cung thủ mạnh của biên quân nhân tộc đều không kéo nổi cung Liêu, quân sĩ bình thường ngay cả kéo cung cũng thấy khó khăn.

Với nhục thân cường tráng của Vệ Uyên, kéo căng cung cũng cảm thấy phải hơi dùng sức, ước tính sơ bộ, cần khoảng một ngàn hai trăm cân lực mới có thể kéo căng hoàn toàn.

Tận tay kiểm tra vũ khí của Liêu tộc, Vệ Uyên mới hiểu được chống lại dị tộc khó khăn đến nhường nào. Nếu không phải có Phương Hòa Đồng thống lĩnh, chỉ cần hai ba Liêu Kỵ tùy tiện đến là có thể giết sạch ba trăm nông phu này.

Vệ Uyên bỗng quay đầu lại, liền thấy mấy Hán tử xách rìu ra, chặt từng cái đầu của thi thể Liêu Kỵ. Xương cốt của Hãn Hải Liêu tộc vừa cứng vừa dày, mấy Hán tử này vung rìu hết sức cũng phải chém hơn chục nhát mới chặt đứt được xương cổ, lấy đầu xuống.

"Đây là làm gì?" Vệ Uyên hỏi.

Một Hán tử bên cạnh đáp: "Đầu của Liêu Man có thể mang vào thành đổi bạc thưởng, một cái đổi được một lượng bạc!"

Tài liệu Thái Sơ Cung ban hành trước chiến tranh ghi rõ, chém giết một Liêu Kỵ có thể được một điểm chiến công, đội trưởng hai mươi điểm, bách phu trưởng hai trăm điểm. Một điểm chiến công có thể đổi lấy mười lượng Tiên Ngân. Thông thường, một lượng Tiên Ngân đổi được một trăm lượng bạc thường, nhưng đây chỉ là ước chừng. Trên thực tế, Tiên Ngân đổi lấy bạc thường thì dễ, muốn dùng bạc thường đổi lấy Tiên Ngân thì gần như không thể, vì vậy thường có thể đổi được nhiều bạc hơn.

Ngoại trừ Vệ Uyên và các đệ tử của bản môn, bất kỳ ai trên chiến trường hai quận đều có thể dùng thủ cấp Liêu Man đến Thái Sơ Cung đổi Tiên Ngân, cũng có thể đến các tông môn khác đổi Tiên Ngân. Huyện lệnh, tham tướng, hiệu úy, những người này đương nhiên càng có thể làm vậy. Những Hán tử ở Sa Dương thôn này dùng giá một lượng bạc một cái đầu để giao nộp cho huyện, Huyện thái gia sang tay là có thể đến Thái Sơ Cung hoặc các tông môn khác đổi thành mười lượng Tiên Ngân, rồi lại đổi thành bạc thường. Một cái đầu qua tay như vậy, ít nhất cũng thu lời ròng một ngàn lượng!

"Trước kia các ngươi cũng đổi như vậy sao?" Vệ Uyên hỏi.

Hán tử kia nói: "Đương nhiên, đầu của man tử có ích gì đâu, ngoài Huyện thái gia ra căn bản không ai thu. Bọn ta cũng không phải man nhân, không ăn thịt Liêu Man. Phương tiên sinh nói, những loài có hình người và có trí tuệ đều không thể ăn. Lời Phương tiên sinh nói chắc chắn là đúng. Cũng may Huyện thái gia mở lượng từ bi, chịu thu những cái đầu vô dụng này. Trước kia bọn ta đã đổi được mười mấy lượng bạc, nếu không có số tiền này mua lương thực, bọn ta đã chết đói từ lâu. Phương tiên sinh lòng dạ lương thiện, bán cả ruộng đất nhà cửa, nhưng ngài ấy cũng chẳng có bao nhiêu tiền, tiền bán ruộng tháng đầu tiên đã tiêu hết sạch."

Vệ Uyên liền tìm đến Phương Hòa Đồng, hỏi: "Trước kia đầu của Liêu tộc đều đổi cho huyện nha? Ngươi không biết một cái đầu có thể đổi được mười lượng Tiên Ngân ở Thái Sơ Cung của ta sao? Đầu của đội trưởng có thể đổi hai trăm lượng."

"Mười lượng! Tiên Ngân?!" Mắt Phương Hòa Đồng chợt trừng lớn.

Mấy tháng qua y huyết chiến với Bắc Liêu, bị thương mười mấy lần, trọng thương ba lần. Có một lần bị thương nặng suýt chút nữa thì mất mạng, nếu không phải trên người còn hai viên Tiên Đan bảo mệnh cuối cùng mà Viện chủ thư viện ban cho, thì y đã biến thành xương khô từ một tháng trước.

Trả giá lớn như vậy, Phương Hòa Đồng mới chém giết được mười mấy Liêu Kỵ, làm bị thương mấy chục tên, sau đó dùng thủ cấp đổi được mười mấy lượng bạc, cộng thêm vũ khí trang bị bán vụn vặt lấy tiền, mới miễn cưỡng chống đỡ đến bây giờ. Có thể nói, y và mấy trăm Hán tử kia ban ngày thì xách đầu đi chiến đấu, buổi tối thì đếm từng hạt gạo mà sống qua ngày. Mà bây giờ Vệ Uyên nói một cái thủ cấp có thể đổi được mười lượng Tiên Ngân? Vậy chẳng phải là một ngàn lượng bạc sao?

Chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, những vị lão gia quan trên chỉ riêng từ Sa Dương thôn này thôi đã có thể thu về gần hai vạn lượng, trong khi những người huyết chiến nơi tiền tuyến lại sắp chết đói.

"Ta căn bản không hề biết! Nếu sớm biết..." Phương Hòa Đồng lòng đầy bi phẫn, không thể nào kìm nén được nữa.

Y chỉ là có khí khái cương trực của kẻ sĩ chứ không phải kẻ ngốc, nghe Vệ Uyên nói liền hiểu tin tức chắc chắn đã bị huyện nha phong tỏa, bọn chúng muốn độc chiếm phần thưởng của Tiên Tông. Chỉ là đám quan lại này quá tham lam, quá tàn nhẫn, ngay cả chút lợi lộc cũng không chịu nhả ra. Nếu mỗi cái thủ cấp chịu cho thêm ba, năm lượng thôi, thì bảy tám vị lão nhân kia cũng không đến nỗi chết đói.

Vệ Uyên vỗ vai Phương Hòa Đồng, nói: "Những thủ cấp này để ta xử lý, ngươi yên tâm, sẽ không thiếu một phân nào. Ngươi muốn Tiên Ngân hay thứ gì khác?"

"Hiền đệ, ngươi... vẫn nên giữ lại một ít cho mình đi, dù sao phần lớn đều là ngươi giết. Bọn họ vốn dĩ đều là nông phu, chỉ cầu đuổi được Liêu Man, có thể sống những ngày an ổn là tốt rồi, đánh xong trận này bọn họ vẫn phải về làm ruộng. Đợi trận chiến này kết thúc, ta sẽ nghĩ cách chuộc lại ruộng đất, trong nhà có chút đồ ăn thức uống, rồi sẽ về thư viện dạy học. Bọn ta không dùng hết nhiều bạc như vậy, chỉ là tiền trợ cấp tử tuất nhiều hơn một chút, nhưng cộng lại có mấy trăm lượng là đủ rồi!"

"Chuyện sau chiến tranh để sau hẵng nói, ngày mai ta sẽ đến huyện nha hỏi xem chuyện lương thảo quân lương của các ngươi là thế nào." Đêm nay tay đã nhuốm máu, giờ phút này trong giọng nói của Vệ Uyên ẩn chứa sát khí.

Thái Sơ Cung cao cao tại thượng, nói là không can thiệp chính sự Tây Tấn, nhưng việc phòng thủ biên cương là chuyện sinh tử, tự nhiên cũng không thể mặc cho quan lại địa phương làm bậy. Đệ tử hạch tâm có tên trong danh sách như Vệ Uyên, nếu có chứng cứ xác thực, thì đối với bọn lại dịch không có phẩm cấp có thể chém trước tâu sau. Nói cách khác, trong huyện nha ngoại trừ chủ bộ, huyện thừa, hiệu úy... khoảng sáu bảy người ít ỏi đó ra, Vệ Uyên chỉ cần tìm một cái cớ là có thể chém hết.

Chân Nhân nếu có chứng cứ, có thể chém Huyện lệnh. Chân Quân nổi giận, Quận thủ đầu lìa khỏi cổ.

Sáng sớm hôm sau, Vệ Uyên phóng tầm mắt nhìn ra xa, đã có thể nhìn thấy phạm vi tám mươi dặm. Xa hơn nữa thì cát vàng cuồn cuộn, không nhìn rõ được nữa. Tầm nhìn xa như vậy, chứng tỏ Liêu Man không hoạt động ở quanh đây. Vệ Uyên đưa Hào Tiễn của mình cho Phương Hòa Đồng, dặn y hễ có nguy hiểm thì bắn Hào Tiễn, sau đó liền lên đường đến huyện thành. Đây là Hào Tiễn đặc chế của Thái Sơ Cung, bắn lên không trung, trong vòng trăm dặm đều có thể cảm ứng được. Nếu trong lúc hắn rời đi mà Bắc Liêu đến tập kích, Phương Hòa Đồng chỉ cần bắn Hào Tiễn lên không, Vệ Uyên lập tức sẽ biết.

Bên trong Khúc Dương huyện thành tràn ngập cảnh tiêu điều, đường phố vắng vẻ, thỉnh thoảng có một hai người qua lại cũng mang dáng vẻ vội vàng. Trong huyện thành, nhiều nhà đã vườn không nhà trống. Bắc Liêu ồ ạt nam tiến, hễ ai có chút khả năng đều đã trốn khỏi vùng đất sinh tử này.

Vệ Uyên đi thẳng dọc theo đại lộ, không bao lâu liền đến huyện nha. Sau khi thông báo thân phận, nha dịch liền dẫn Vệ Uyên đến phòng phụ chờ đợi. Đợi khoảng một tuần trà, mới có một vị quan đủng đỉnh đi tới.