TRUYỆN FULL

[Dịch] Long Tàng

Chương 111: Trắng Trợn Không Kiêng Dè (1)

Vị quan này dáng người trắng trẻo, để vài sợi râu thưa, vừa vào nhà đã cười híp mắt chắp tay: "Khiến Vệ thượng tiên chờ lâu, thực sự áy náy. Nhưng Tôn huyện lệnh đang bế quan, nên do hạ quan tiếp đãi thượng tiên. Hạ quan là Khúc Dương huyện huyện thừa Nhậm Hữu Vi, không biết Vệ thượng tiên đến đây có gì phân phó?"

Huyện thừa vị cao nhưng không có thực quyền, thuộc về nhàn quan, tương đương với huyện lệnh dự bị. Đừng thấy vị quan này vẻ ngoài vô hại, nhưng cũng là một tu sĩ Đạo Cơ.

Vệ Uyên đứng dậy đáp lễ, sau đó đi thẳng vào vấn đề: "Ta là vì ba trăm dân dũng Sa Dương thôn mà đến! Bọn họ tòng quân mấy tháng, huyết chiến nhiều trận, ngay cả một hai lượng bạc quân lương cũng chưa thấy, huống hồ là tiền tuất. Ta chuyến này đến chính là muốn hỏi quân lương đang ở đâu, tiền tuất lại ở đâu!"

Nhậm Hữu Vi ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Thì ra là chuyện này. Thượng tiên có điều không biết, quân lương là việc hệ trọng hàng đầu, triều đình có pháp độ nghiêm ngặt, không ai được vi phạm. Dân dũng cũng không phải ai cũng có thể tổ chức. Muốn biên luyện dân dũng, phải tâu lên triều đình, được phê chuẩn mới được. Nếu không thì ai cũng có thể luyện dũng, thiên hạ chẳng phải sẽ đại loạn sao? Quyền phê duyệt dân dũng của bản huyện không nằm ở huyện nha, mà ở trong tay Liêu Tham Tướng. Kỳ thực tấu văn về dân dũng do Phương tiên sinh báo lên, hạ quan sớm đã chuyển cho Liêu Tham Tướng, nhưng không biết vì sao mãi vẫn chưa phê duyệt. Không có phê duyệt, hạ quan đâu dám cấp một hai lượng bạc? Đây chính là việc mất đầu đó!"

Nhậm Hữu Vi là một con cáo già, lập tức đá quả bóng sang chỗ Liêu Tham Tướng, phủi sạch trách nhiệm của bản thân.

Vệ Uyên kinh nghiệm không đủ, cũng đành bó tay với lão hồ ly giảo hoạt này. Nhưng hắn biết nếu mình cứ thế mà đi, thì đúng ý Nhậm Hữu Vi. Thế là Vệ Uyên ngồi yên bất động, nói: "Chỗ Liêu Tham Tướng ta cũng sẽ đến bái phỏng. Quân lương tạm không nói, mấy tháng qua tử trận ba mươi bảy người, lẽ ra phải được hưởng tiền tuất. Nhậm đại nhân chuẩn bị tuất theo lệ nào đây?"

Nhậm Hữu Vi mặt lộ vẻ khó xử: "Dân dũng tử trận là nên được hưởng tiền tuất, nhưng một là phải có tên trong sổ, hai là phải tử trận trong chiến sự do thượng cấp chỉ định, mới được hưởng tiền tuất. Thứ cho hạ quan nói thẳng, những người ở Sa Dương thôn này, e là chẳng khớp với điều nào cả."

Vệ Uyên lại nói: "Trong thôn đã có nhiều người già chết đói, triều đình lẽ ra phải cứu tế. Ta cũng không làm khó đại nhân, trước hãy cấp một ít lương thực để ứng phó đi, đây là việc cứu mạng."

Nhậm Hữu Vi thở dài một tiếng, nói: "Có người chết đói, trong lòng hạ quan cũng đau lắm chứ, haiz! Ai bảo bây giờ là loạn thế? Bây giờ là thời chiến, huyện ta là tuyến đầu, theo luật triều đình, hiện tại tất cả lương thảo đều là quân nhu, không có thủ dụ liên hợp của huyện lệnh và tham tướng thì ai cũng không được động một hạt gạo. Bây giờ các quán bán bánh trong huyện đều bị dẹp hết rồi. Việc cấp lương này, hạ quan thật sự bất lực."

Vệ Uyên nộ ý dần tăng, sắc mặt liền trầm xuống, cười lạnh nói: "Nhậm đại nhân đẩy thật sạch! Huyện nha thu mua một thủ cấp Liêu Man với giá một hai lượng bạc, sang tay đã là một ngàn lượng! Dân dũng tiền tuyến lại không có lương không có bổng lộc, còn có người nhà chết đói. Kiếm thứ tiền này, Nhậm đại nhân ngủ có ngon giấc không?"

"Sang tay ngàn lượng? Làm gì có chuyện đó?" Nhậm Hữu Vi vẻ mặt kinh ngạc, "Tôn đại nhân và bản quan chỉ vì thấy bá tánh giữ đất có công, đặc biệt lấy tiền riêng ra thưởng cho người có công mà thôi."

"Vậy những thủ cấp đó đâu?"

"Sau khi thu về liền trực tiếp đưa đến quận thành, đều bị Quận thủ đại nhân thu giữ cả rồi, chuyện sau đó hạ quan không biết."

Nhậm Hữu Vi hỏi gì cũng nói không biết, tất cả mọi việc đều đẩy sạch, Vệ Uyên càng nghe càng giận, đập mạnh xuống bàn, quát: "Nhậm đại nhân! Có cần Vệ mỗ cho Nhậm đại nhân biết một chút, Đạo Cơ của ngài rốt cuộc là nặng mấy cân mấy lạng không?"

Nhậm Hữu Vi vẻ mặt kinh hoảng, liên thanh nói: "Hạ quan chút pháp lực cỏn con, đâu chịu nổi sự tàn phá của thượng tiên! Nếu thượng tiên nhất định phải động thủ, vậy hạ quan xin chịu chết là được. Chỉ là thượng tiên cũng phải cho hạ quan chết một cách minh bạch chứ? Chẳng lẽ thượng tiên của tiên tông có thể không nói đạo lý, tùy tiện giết người?"

Vệ Uyên vẫn là lần đầu tiên thấy loại mặt dày mày dạn, dầu muối không ăn này, hơn nữa kẻ này còn bày ra bộ dạng đánh chết không trả đòn, Vệ Uyên quả thực không tiện động thủ.

Nhưng vô số điển tích lịch sử trong đầu hắn vào lúc này cuối cùng cũng có đất dụng võ, Vệ Uyên học theo ví dụ trong sách, trước tiên trấn tĩnh lại. Hắn mặt không biểu cảm, cứ nhìn chằm chằm Nhậm Hữu Vi, cho đến khi ánh mắt hắn dao động.

Vệ Uyên lúc này mới nói: "Xem ra những việc này đều không liên quan gì đến Nhậm đại nhân. Không sao, vậy thì xin Nhậm đại nhân chuyển lời tới Tôn huyện lệnh, Vệ Uyên ta đến phòng khu đã hai ngày, chỉ nhận được mười tên sương binh. Theo luật Đại Thang, việc này ắt phải có kẻ mất đầu, mà không chỉ một cái. Cho nên trong vòng hai ngày, ta muốn nhìn thấy trong phòng khu của ta có hai trăm binh lính! Ta không cần biết Nhậm đại nhân hay Tôn huyện lệnh dùng biện pháp gì, tóm lại một tên lính cũng không được thiếu! Thật sự không đủ, lấy tiểu thiếp của các ngài ra góp cho đủ số cũng được, vẫn không được thì phiền Nhậm đại nhân tự mình đến góp một suất! Nếu Nhậm đại nhân thấy khó xử, vậy ta sẽ tâu lên Chân Quân, xin Chân Quân phái đạo binh đến đóng giữ."