TRUYỆN FULL

[Dịch] Long Tàng

Chương 128: Nhất định vạn dặm đến đầu (2)

Nghe những lời này, Vệ Uyên bỗng nhiên nhớ tới lúc mới vào Thái Sơ Cung, vị đạo trưởng kia kể về sinh bình của Tổ sư và nguồn gốc của Thái Sơ Cung đã nói câu nói kia: “Tu sĩ Thái Sơ Cung chúng ta tu thành thần thông pháp lực, chính là muốn khai cương tịch thổ, diễn hóa thiên địa, vì nhân tộc chúng ta tranh thêm một mảnh đất phồn vinh sinh sôi!”

Câu nói này vang vọng, đầy uy lực, lúc ấy đã tạo thành một cú sốc không nhỏ trong tâm hồn non nớt của Vệ Uyên, chỉ là sau này mười năm khổ tu, dần dần có chút quên lãng. Lúc này nghe được lời của Phương Hòa Đồng, Vệ Uyên không khỏi nhớ lại tâm cảnh lúc ấy.

Phương Hòa Đồng ngẩng đầu nhìn trời, chậm rãi nói: “Tiên hiền có câu: Vì thiên địa lập tâm, vì sinh dân lập mệnh, vì vãng thánh kế tuyệt học, vì vạn thế khai thái bình! Đây chính là ý nghĩa của việc đọc sách, tên Tứ Thánh thư viện cũng là từ đó mà ra. Nhưng hiền đệ nói đúng, muốn lập đức thì trước hết phải có một vị trí. Đợi đánh lui Liêu Man, nếu Lý tướng quân có lòng chiêu nạp, ta sẽ đi hiệu lực.”

“Vậy thì tốt!” Vệ Uyên thật lòng cao hứng. Tài học của Phương Hòa Đồng, không thể cả đời vùi lấp ở huyện Khúc Dương nhỏ bé.

Phương Hòa Đồng nhìn Vệ Uyên, lại nói: “Ngày nào hiền đệ nghĩ thông suốt chuẩn bị khai cương thác thổ, vậy ngu huynh bất luận thân cư chức vị gì, nhất định vạn dặm đến đầu!”

“A? Chỗ Lý Trị không tốt sao? Hắn trước khi đi còn nói với ta ngươi nếu đi, chính là mưu thần đứng đầu.” Vệ Uyên có chút không hiểu.

“Lý tướng quân xuất thân hiển hách, khí vận bàng bạc, lại có nhân vương chi tâm, hiện tại tuy còn trẻ, nhưng đã bộc lộ tài năng, tương lai tất thành đại khí.”

Vệ Uyên lại không ngờ Phương Hòa Đồng đánh giá Lý Trị cao như vậy, càng không hiểu: “Lý huynh đệ nếu có thể thành tựu nhân vương chi nghiệp, vậy chẳng phải càng tốt? Đến lúc đó Phương huynh ngươi chính là tòng long chi thần.”

Phương Hòa Đồng lại lắc đầu: “Lý tướng quân hiện tại còn trẻ, vẫn ôn hòa khiêm tốn, chịu khó chiêu nạp hiền tài, cũng có thể tiếp thu lời nghịch tai. Tương lai khi bá nghiệp thành tựu sẽ khác, nhân vương chi tâm, đối với thần tử mà nói không hẳn là chuyện tốt, đối với bách tính cũng chưa chắc đã tốt. Tương lai nếu gặp phải chuyện gì chướng mắt, với tính cách của ta e rằng sẽ trung ngôn trực gián. Hiện tại Lý tướng quân có thể dung ta, nhưng lúc đó thì chưa chắc.”

Nói đến đây, có lẽ ý thức được đề tài có chút nặng nề, Phương Hòa Đồng liền cười nói: “Hơn nữa, vạn nhất có một ngày Phương mỗ ta công cao chấn chủ, Lý tướng quân chưa chắc đã để ta cáo lão hồi hương.”

Vệ Uyên cũng cười nói: “Vậy ngươi còn muốn đầu nhập vào ta? Lý Trị không thể dung ngươi, chẳng lẽ ta lại có thể dung? Nói thật cho ngươi biết, Vệ mỗ ta vung đồ đao lên, cũng là đầu người rơi như ngả rạ!”

Phương Hòa Đồng hừ một tiếng, rõ ràng không tin: “Với tính tình của ngươi, cho dù ta ở trên triều đường trước mặt mọi người chỉ vào mũi ngươi mắng, ngươi niệm tình xưa nhiều nhất cũng chỉ đánh ta một trận. Ta còn có bài văn thứ ba, đánh nhau chưa chắc đã sợ ngươi!”

Lời này Vệ Uyên không thích nghe: “Đừng nói bài văn thứ ba, cho dù ngươi còn có ba mươi bài, ta cũng có thể trấn áp ngươi! Nói với ngươi thế này đi, tương lai Đạo Cơ của ta nếu chỉ là Thiên giai, vậy chính ta cũng không thể tha thứ cho mình!”

Phương Hòa Đồng cười ha ha, chỉ coi là Vệ Uyên đang khoác lác. Sau một hồi khoác lác, quan hệ hai người ngược lại càng gần hơn chút.

Nhưng câu cuối cùng của Vệ Uyên thật sự không phải là đang khoác lác, hắn hiện tại lưng đeo khoản nợ khổng lồ mấy chục triệu, nếu Đạo Cơ chỉ đạt tới Thiên giai, kiếp này trả nợ vô vọng, dù Vệ Uyên có tha thứ cho mình hay không, Trương Sinh cũng sẽ động thủ thanh lý môn hộ.

Hai người nói cười một trận, u ám đều quét đi không ít. Một khối trận bàn trong ngực Vệ Uyên đột nhiên nóng lên rung động, Vệ Uyên đứng phắt dậy, lập tức lấy trận bàn ra.

“Sao vậy?” Phương Hòa Đồng hỏi.

Vệ Uyên trầm giọng nói: “Có người cầu viện!”

Trên trận bàn một điểm sáng không ngừng lóe lên, Vệ Uyên thần thức quét qua đã đọc được tin tức bên trong: Cường địch đột kích, cố thủ chờ viện! Bình Hòa huyện, Thái Sơ Cung Vu Phi.