Vệ Uyên ngẩng đầu nhìn về phía Tây, nơi chân trời xa xăm ẩn hiện một vệt sáng đỏ lóe lên, đó là ánh sáng của hào tiễn, thực tế là ở ngoài một trăm hai mươi dặm.
Vệ Uyên còn chưa kịp thương lượng với Phương Hòa Đồng về việc giải cứu thế nào, bỗng nhiên lại có một mũi hào tiễn khác phóng lên không trung, mũi tiễn này ở ngoài tám mươi dặm, cùng hướng với nơi cầu viện trước đó. Nội dung cầu viện cũng là cường địch tập kích, cố thủ chờ viện, người bắn hào tiễn cầu viện là một tu sĩ Ứng Thiên Tông.
Ngay sau đó lại có hai nơi cầu viện, hai nơi này cách nhau khá xa. Vệ Uyên lần đầu tiên gặp phải tình huống nhiều nơi đồng thời cầu viện như vậy. Phương Hòa Đồng đánh dấu từng địa điểm cầu viện lên bản đồ, suy nghĩ một chút rồi nói: "Liêu Man xuất động quy mô lớn, ý đồ thăm dò hư thực, tuy nơi này của chúng ta chưa có Liêu Man xuất hiện, nhưng cũng nguy hiểm không kém. Ý của ta là không thể khinh động."
"Vậy chẳng phải là thấy chết không cứu?"
Phương Hòa Đồng lắc đầu: "Tình hình hôm nay đã khác hôm qua, hôm qua chỉ có các ngươi bị tập kích, ta lại ở gần nên đương nhiên phải cứu viện. Nhưng hôm nay những nơi cầu viện đều rất xa, chúng ta đến nơi thì đã thành quân mệt mỏi, chưa chắc cứu được người, hơn nữa khu phòng thủ của chúng ta sẽ trống không. Nếu ta đoán không sai, Liêu Man chắc chắn đã bố trí lượng lớn du kỵ, chỉ chờ chặn giết các đường viện quân."
Vệ Uyên leo lên tường thành, giương mắt nhìn xa, nơi xa nhất tầm mắt có thể thấy được quân lũy. Trong quân lũy tĩnh lặng, quân đồn trú đứng yên bất động, không hề có ý định ra khỏi lũy để cứu viện.
Phương Hòa Đồng cũng đến bên cạnh Vệ Uyên, nói: "Không cần nhìn nữa, Liêu Kinh Võ là kẻ xem trọng mạng sống bản thân nhất, hiện tại hắn có quân công trong người, tự cho là mọi sự đã ổn thỏa, chắc chắn định co đầu rụt cổ chờ Liêu Man rút lui, tuyệt đối sẽ không mạo hiểm xuất binh cứu viện đâu."
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
Phương Hòa Đồng nói: "Lúc này Liêu Man dốc toàn bộ lực lượng, hẳn chia làm ba đợt. Đợt thứ nhất tấn công khắp nơi, dụ phe ta điều động quân lực, để quan sát hư thực, tìm kiếm điểm yếu. Đợt thứ hai tuần tiễu ở những nơi xung yếu trên chiến trường, chặn giết viện quân, quân số đợt này hẳn còn đông hơn đợt thứ nhất. Nếu ta là chủ soái Liêu Man, chắc chắn còn có đợt thứ ba, đây mới là tinh nhuệ, một khi phát hiện phòng tuyến có sơ hở, sẽ dùng thế sét đánh không kịp bưng tai mà tấn công. Ta lo lắng nhất chính là đợt thứ ba, rất nhanh Liêu Man sẽ phát hiện Liêu Kinh Võ sợ hãi không dám nghênh chiến, rất có thể sẽ cường công Khúc Dương. Kế hay nhất lúc này là tử thủ nơi đây, cùng huyện Khúc Dương hỗ trợ lẫn nhau."
Vệ Uyên nhíu mày suy nghĩ, cục diện chiến sự phức tạp như vậy đã vượt quá khả năng của hắn, nhưng lại không dám hoàn toàn tin lời Phương Hòa Đồng. Phương Hòa Đồng dù sao cũng chưa từng thật sự chỉ huy đại quân, tuy có tài hoa đầy bụng, nhưng nói khó nghe thì cũng có thể chỉ là bàn việc trên giấy.
Vệ Uyên chỉ vào một điểm trên bản đồ, nói: "Nơi này gần nhất, chỉ có chín mươi dặm, ta tự mình đi một chuyến, xem Liêu Man đang làm gì."
Phương Hòa Đồng thở dài một hơi, nói: "Vậy hiền đệ mọi việc cẩn thận."
Ngay lúc này, ở phía Đông, ngoài một trăm năm mươi dặm lại có một tín hiệu cầu viện xuất hiện: Cường địch vây công, cố thủ chờ viện. Thái Sơ Cung Bảo Vân.
Vệ Uyên giật mình. Bảo Vân mấy năm trước đã tu thành Tiên Cơ, lần này xuất chiến, gia tộc chắc chắn dốc toàn lực ủng hộ, ngay cả Lý Trị còn huy động được sáu mươi thân vệ, Bảo Vân không có lý nào lại ít hơn Lý Trị. Thực lực như vậy mà còn phải cầu viện, có thể thấy chiến sự hiểm ác.
Vệ Uyên không do dự nữa, nói với Phương Hòa Đồng: "Lần này ta phải đi về phía Đông một chuyến, nơi này giao lại cho Phương huynh. Có việc cứ bắn hào tiễn, dù xa đến đâu ta cũng cảm ứng được."
Phương Hòa Đồng biết mình không khuyên được Vệ Uyên, nói: "Trên đường đừng dây dưa với Liêu Man, mau đi mau về."
Vệ Uyên gật đầu, dắt một con chiến mã, treo trường thương, túi đựng thương lên, rồi đặt thêm một cây cung và mấy ống tên. Vệ Uyên không giỏi cung tên lắm, nhưng sau trận chiến ngày hôm qua, hắn đã phát hiện ra cung tên thực sự là không thể thiếu.
Vệ Uyên nhảy lên ngựa, Phương Hòa Đồng bỗng nhiên giữ chặt dây cương, trịnh trọng nói: "Còn một việc nữa! Nếu khi ngươi trở về phát hiện Liêu Man vây công huyện Khúc Dương, tuyệt đối đừng quay lại, hãy tự tìm đường đến nơi khác đi!"
"Tại sao?"
"Nếu Liêu Man tấn công Khúc Dương, kẻ đến chắc chắn đều là tinh nhuệ, số lượng lại đông đảo, cốt để tốc chiến tốc thắng. Ngươi còn chưa thành Đạo Cơ, tiền đồ tiên lộ còn dài, nên tránh mũi nhọn của chúng, tuyệt đối không thể lúc này mà thể hiện cái dũng của kẻ thất phu. Nếu bây giờ bỏ mạng ở Khúc Dương, có thể nói là không đáng một đồng!"
Vệ Uyên chỉ về phía sau, lúc này nơi đó thỉnh thoảng có hào tiễn bay lên. Đây là Thái Sơ Cung và các tông môn đã phát hiện dị biến ở tiền tuyến, bắt đầu điều động viện binh.
"Thái Sơ Cung đã điều động viện binh, Phương huynh không cần lo cho ta, chỉ cần huynh giữ vững nơi này là được. Quân tình khẩn cấp, ta đi trước."