Lão đạo nhẹ nhàng nhảy lên, định lên thêm một bậc thang nữa, kết quả lại vấp phải mép ruộng, ngã sõng soài.
“Kỳ lạ, kỳ lạ thật, hôm nay lão đạo làm sao thế này?” Sừ Hòa chân nhân cảm thấy mình như uống say, dù hiện tại rõ ràng đang rất tỉnh táo. Đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng “meo”, tiểu miêu kia nhảy lên lại bị trượt chân, kết quả không đủ độ cao, đâm sầm đầu vào mép ruộng bậc thang rồi lại ngã xuống.
Vệ Uyên chỉ tay về phía cung điện trên cao, nói: “Nơi đó bằng phẳng.”
Sừ Hòa chân nhân thấy có lý, bèn không truy cứu thêm, theo Vệ Uyên rời khỏi dược viên, tiến đến cung điện thăm dò. Nhưng vừa ra khỏi dược viên, Vệ Uyên đã nhanh tay lẹ mắt kéo lão đạo sang một bên, tránh được một bóng đen lơ lửng đột ngột xuất hiện.
Sừ Hòa chân nhân giật mình kinh hãi, mồ hôi lạnh túa ra. Cái bóng mờ kia chính là hư không ngoại hiện, một khi bị nó chạm vào, có lẽ một mảng da thịt sẽ biến mất. Nếu nó xuất hiện ngay bên trong thân thể, không chết cũng trọng thương.