Vệ Uyên lập tức sởn gai ốc, biết ngay bản thân bị thứ gì đó theo dõi, lập tức cảnh giác.
Tựa hồ có một trận gió nhẹ thổi qua bên cạnh, Vệ Uyên hoàn toàn không cảm giác được gì, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng "gào", là tiếng mèo xù lông kêu.
Vệ Uyên quay đầu nhìn lại, liền thấy phía sau bất chợt xuất hiện một con Bạch Hổ khổng lồ, một trảo vồ vào khoảng không. Dưới trảo Bạch Hổ có thứ gì đó chợt lóe lên rồi biến mất, khiến cho một trảo nhanh như tia chớp này vồ hụt.
Con Bạch Hổ này là linh sủng của Sừ Hòa chân nhân, thời khắc nguy cấp chuyển sang tư thế chiến đấu, nhưng lúc này trên vai nó lại có thêm một vết rách, không biết bị thương từ lúc nào.
Sừ Hòa chân nhân từ dưới thân Bạch Hổ chui ra, mặt mày tro bụi, sắc mặt trắng bệch. Vừa rồi một kích đánh lén kia hoàn toàn không có dấu hiệu, nếu không phải Bạch Hổ phản ứng cực nhanh, lão đạo giờ phút này sợ là phải mất tay mất chân rồi.