Vệ Uyên có chút bất ngờ, hỏi: "Các ngươi ngay cả Đạo Cơ cũng không phải, làm sao mà tôi luyện bọn hắn?"
Thôi gia tử đệ cười hì hì, đáp: "Quân tử khả dĩ khi chi dĩ phương, tìm cớ gây sự thì mấy huynh đệ chúng ta là hảo thủ. Mấy vị sư huynh của ngài lại không hiểu mấy chuyện quanh co này, một khi nổi nóng động thủ, đánh bị thương người, vậy thì phiền phức không dứt. Thái Sơ Cung môn quy đâu phải để trưng, gây khó dễ một phen thế nào cũng khiến bọn hắn lột một lớp da."
Vệ Uyên dở khóc dở cười, nói: "Vậy thôi đi, đừng gây thêm chuyện."
Vệ Uyên đoán chừng với tính tình của mấy vị sư huynh đệ trong điện, nếu không tìm được mình, có lẽ sẽ xông thẳng vào. Lúc đó mấy tu sĩ Thôi gia còn chưa đến Đạo Cơ kia sao cản nổi bọn hắn. Vì phòng ngừa xấu hổ, Vệ Uyên dứt khoát trốn ra ngoài.
Dù sao hôm nay qua đi, phạm vi hoạt động tự do của bọn hắn cũng chỉ là tòa trấn nhỏ dành cho khách ở, ngoài ra những nơi trọng yếu khác đều không thể đi được. Tu sĩ thủ vệ trong giới vực cũng không phải hạng tầm thường, bọn hắn chỉ nghe lệnh của Vệ Uyên.