Sự việc xảy ra quá đột ngột, đám thiếu nam thiếu nữ này suốt mười mấy ngày qua phần lớn thời gian đều thân thể trần trụi, ngủ chung đụng với nhau, nhưng không hề có động tĩnh gì.
Vệ Uyên vốn cho rằng đám người này không chỉ không có khái niệm về phòng bị nam nữ, mà còn không có cảm giác về âm dương chi sự. Nếu không, phàm nhân mười bốn mười lăm tuổi đã có rất nhiều người thành thân sinh tử, đám thiếu nam thiếu nữ này không cần có kiến thức, chỉ cần thân thể còn bản năng, thì đáng lẽ phải có phản ứng mới đúng.
Kết quả vì bận rộn nhiều việc, đến tận bây giờ đám thiếu nam thiếu nữ này chỉ có duy nhất một bộ đoản bào, ngay cả y phục lót cũng không có? Ngay cả mấy bộ y phục này cũng là góp nhặt lắm mới đủ. Nếu không thì mấy vạn bộ y phục kia, vải vóc lấy từ đâu ra?
Cho nên Vệ Uyên vốn không cho rằng sẽ có chuyện gì, kết quả nhất thời sơ ý, ban đêm đột nhiên xảy ra chuyện.
Lai lịch của đám thiếu nam thiếu nữ này rất quỷ dị, bốn chữ "đồng chủng đồng nguyên" mà Tôn Vũ đã nói không ngừng vang vọng trong ý thức của Vệ Uyên, càng lúc càng lớn, thanh âm như sấm động.