Vệ Uyên thoạt nhìn đang đọc sách, trên thực tế tâm thần đang tu luyện trong thức hải, chỉ là vì diễn cho tròn vai, cho nên thỉnh thoảng còn phải lật trang.
Trong thức hải, Vệ Uyên chọn một tảng đá trên mặt đất, không ngừng xoa nắn, khối đá kia liền chậm rãi biến hình, dần dần hóa thành một cái đỉnh vuông ba chân.
Sau khi tạo ra Thái Âm Viên Nguyệt, Vệ Uyên đã nắm vững Đạo Cơ hơn một bậc, khi tập trung ý thức đã có thể thay đổi đôi chút sự vật bên trong Đạo Cơ. Ví dụ như có thể nặn đá thành Thạch Đỉnh, Thạch Kiếm.
Đã diễn thì phải diễn cho trót, dù gì Đạo Cơ của Vệ Uyên cũng đủ lớn, cứ nặn một cái đỉnh để đó trước, lúc giao đấu chỉ cần quán tưởng một chút là có thể ném ra, chưa bàn đến uy lực ra sao, ít nhất trông cũng rất doạ người.
Về phần kiếm thì dễ hơn nhiều, ba thanh kiếm của Trương Sinh quá nổi danh, không tiện dùng. Nhưng Hiểu Ngư từ khi tu thành Tiên Kiếm Đại Nhật, hễ rảnh rỗi là lại ôm kiếm đến trước mặt Vệ Uyên lượn một vòng, cứ thế suốt nửa năm mới thấy nhàm chán mà thôi không đến nữa. Mãi đến khi Hiểu Ngư không đến một thời gian, Vệ Uyên mới nhận ra có gì đó không đúng, làm gì có ai ngày nào cũng ôm Đạo Cơ của mình đi khoe khắp nơi chứ?