“Ta không đi. Giữa ta và ngươi lúc này là tình thế cấp bách, phải tùy cơ ứng biến, giúp đỡ lẫn nhau. Ta phong bế thần thức sau đó không biết gì cả, ngày mai ngươi tốt nhất cũng đừng nói cho ta biết…”
Tạ Tẫn Hoan xác định khối băng không bỏ đi, khẽ gật đầu, thử khóa môi nàng.
Ư?!
Hai cánh môi chạm nhau, phòng ngủ trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở dốc.
Nam Cung Diệp tựa vào gối, đôi mắt bị che, nhận ra xúc cảm trên môi ngay khoảnh khắc đó, tâm thần cố gắng chống đỡ bị đánh tan, hóa thành trôi theo dòng nước.