Triệu Mộng Như liền gật đầu, “Đúng vậy, ta cùng trưởng bối trong gia tộc đến đây, bất quá không rơi xuống cùng một chỗ. May mắn gặp được Trần đạo hữu, nếu không giờ ta đã mất mạng rồi.”
Trần Lâm trầm mặc một lát, đột nhiên lên tiếng: “Đạo hữu có biết tình huống cụ thể nơi này, có thể tìm được vị trí lối ra không?”
Hắn vốn muốn trực tiếp hỏi đối phương tiến vào bằng cách nào, nhưng nghĩ một chút vẫn nên vòng vo.
Triệu Mộng Như không hề nghi ngờ Trần Lâm, dù sao hành động vừa rồi của hắn đã cho nàng một hình tượng chính nhân quân tử, nàng không chút suy nghĩ đáp: “Mọi người đều từ phía cổ tự miếu truyền tống vào, tình huống cụ thể ta cũng không rõ, chỉ có thể từ từ thăm dò.”
Ánh mắt Trần Lâm khẽ lóe lên.