Còn về chuyện nói thật, ta sợ sẽ khiến đối phương nghi ngờ, không cho vào khu tụ tập.
"Phỉ Thúy Động à, nơi đó xa lắm đấy. Lá gan của ngươi cũng lớn thật, lại dám đến nơi xa thế này thăm dò."
Thanh niên áo trắng đánh giá Trần Lâm từ trên xuống dưới, sắc mặt hơi hòa hoãn.
Trần Lâm nghe vậy lòng thầm yên tâm, nói: "Đúng là tại hạ đi hơi xa, lại còn làm mất túi đồ, không cách nào bay về được, đành phải đến quý địa cầu mong sự giúp đỡ."
Nghe Trần Lâm nói vậy, sắc mặt thanh niên áo trắng càng dịu đi, y ôm quyền nói: "Không sao, tu sĩ chúng ta vốn nên trông coi giúp đỡ lẫn nhau. Tại hạ là Hà Vọng Thủy, hoan nghênh đạo hữu đến Tam Vương Động chúng ta. Có điều quy tắc không thể bỏ, đạo hữu muốn vào trong thì vẫn phải ký khế ước này."