Nghe Mã Ngọc nói, trong lòng Trần Lâm khẽ run lên.
Nhưng hắn không tin đối phương có thể thực sự xác định được điều gì, phi kiếm giống nhau có rất nhiều, cũng chính vì vậy mà hắn mới dám lấy ra sử dụng.
Nghĩ đến đây, hắn khẽ động phi kiếm, thản nhiên nói: “Thanh phi kiếm này, ta mua ở hội giao dịch phường thị Cố Nguyên, có vấn đề gì sao?”
Mã Ngọc vẫn giữ vẻ mặt như cười như không, nói: “Vậy sao? Nhưng ta cảm thấy thanh kiếm này có chút tương tự với phi kiếm của trưởng lão Hà Hóa Nguyên, Thanh Vân Môn ta. Hơn nữa, khi ta vào đây, còn gặp Vu Định Nhất sư huynh ở bên ngoài, được biết Hà trưởng lão đã mất tích, trước khi mất tích lại vừa hay đuổi theo một tu sĩ Luyện Khí trung kỳ, thật là trùng hợp.”
Lần này sắc mặt Trần Lâm rốt cuộc cũng biến đổi.