Đất cũ, từng tấc đất dường như đều thấm đẫm máu tươi, đỏ thẫm quỷ dị, dần dà ảnh hưởng tới nội tâm.
Trần Thanh Nguyên vẫn luôn cất bước, nhìn thẳng nơi xa, không thấy điểm cuối.
Chẳng biết qua bao lâu, phía trước dường như xuất hiện một tầng sương mù đỏ sẫm.
Sương khí phiêu đãng, không gió mà đến.
"Hoa ——"