Hứa Khinh Chu vừa dứt lời.
Tàn ảnh chợt lóe, theo gió nổi lên, Thanh Diễn đã xông tới, rút con dao phay bên hông ra, nắm chặt trong tay, lăng không bổ xuống.
“Phụng mệnh Tiên sinh, chém ngươi.”
Thanh Y kiếm khách mặt cứng đờ, hiển nhiên, y không ngờ rằng đối phương lại không thèm chào hỏi, đã dám trực tiếp động thủ.
Nhưng y không hề hoảng hốt, dù Thanh Diễn nhanh như tàn ảnh, nhưng trong mắt y, vẫn còn quá chậm.