Thanh y kiếm khách nghe được lời đối thoại của mấy người, khinh miệt liếc nhìn bọn họ, trong mắt lóe lên một tia trào phúng.
Khóe miệng nhịn không được giương lên, nụ cười lộ ra đầy ẩn ý.
Ta không biết nên tiếp tục giao lưu với mấy người trước mắt như thế nào, hoặc có thể nói, ta và các ngươi vốn không cần phải giao lưu.
Nếu không phải ta đang làm việc cho Đế Tử, ta cũng lười phí lời với mấy người ở đây.
Đã sống mấy trăm năm, đối với chuyện thiên hạ, nhìn sự đời càng thêm thấu tỏ, người thế nào cũng từng gặp, đương nhiên bao gồm cả loại người trước mắt này.