Kéo lê thân thể mệt mỏi về tới túc xá, Lưu Ngọc và Ngụy Miên ăn vội ăn vàng thức ăn mua ở bên ngoài, tuy chỉ muốn năm xuống ngủ, họ vẫn tắm rửa qua loa rồi bắt đầu nghiêm túc xem công văn, từ đó nắm được cách thao tác cơ bản nhất của Trường An.
Đại hộ nhân gia chẳng phải chỉ toàn đám hoàn khố, phàm những tên hoàn khố đều là người gia tộc vứt bỏ, bọn họ mới có thời gian đi làm mấy chuyện hoàn khố.
Còn những người được định sẵn làm trụ cột tương lai của gia tộc như Lưu Ngọc, Ngụy Miện từ nhỏ đã gà gáy thức dậy luyện võ, tối khuya thắp đèn đọc sách, muốn làm hoàn khố cũng chẳng có cơ hội. Tuy ăn sung mặc sướng, nhưng nếu cần chịu khổ, họ vẫn chịu khổ được.
Hai người Lưu Ngụy nghiên cứu công văn tới tận nửa đêm, hôm sau dù toàn thân ê ẩm vẫn lấy tinh thần tới huyện nha, chuẩn bị ăn một bữa thật no để nghênh tiếp công tác của mình. Không ngờ phát hiện toàn bộ lại viên đang đứng trong sân, xếp hàng đối diện với chủ quản của mình.
Lão Trương thấy hai bọn họ thì lập tức gọi tới:" Hôm qua mệt quá quên nói với các ngươi, cứ ba ngày sẽ mở cuộc họp sáng một lần, báo cáo tiến độ công tác, đề xuất ý kiến với công tác đang tiến hành, các ngươi nghe trước đi biết làm thế nào ..."