Đứng trong đám đông, Lý Nghĩa Phù nhìn sáu thanh trường thương đâm xuyên qua xe ngựa của mình, máu của thân tùy nhỏ tí tách qua khe hở xe ngựa, đủ biết thân tùy đó đã chết tới không thể chết thêm được rồi.
Mặt mày đen đúa, lại còn mang bộ râu xồm, người Lý Nghĩa Phù tuy đã cải trang, khó lòng nhận ra được vẫn sợ tới lảo đảo, được Cửu Lang dìu rời khỏi hiện trường.
Mấy ngày nay vì chuyện thừa tướng gặp phải thích khách mà toàn thành canh phòng hết sức chặt chẽ, người bất lương, kim ngô vệ xuất hiện ở khắp nơi, cảnh giác nhìn mỗi người qua lại. Vậy mà vẫn xảy ra sự cố, hơn nữa sự kiện càng thăng cấp, hành vi của sát thủ ngày càng táo tợn, càng tanh máu.
Đây đã không còn là chuyện cá nhân của Lý Nghĩa Phù nữa, không ít quan viên, kể cả người đối đầu với ông ta cũng tức giận, nếu không sớm tìm ra thủ phạm, những người phụ trách trị an Lạc Dương, nhẹ cũng mất chức đi đầy.
"Muốn lấy mạng ta đây mà, muốn lấy mạng ta đây mà ..." Lý Nghĩa Phù lẩm bẩm luôn mồm, tinh thần có chút thất thường: