Thuần Vu thị quan sát thiếu nữ thần sắc cao ngạo đó, từ trâm phi phượng, tới dây chuyền vàng ở cổ, rồi bạch ngọc ép mép váy đều chứng tỏ gia cảnh thiếu nữ này vô cùng giàu có.
Còn về phần thân phận, Thuần Vu thị không hề nhìn ra, nhưng vừa nghe nhắc tới hai chữ nữ quan, nàng lập tức kéo nha hoàn quỳ xuống:" Thuần Vu thị bái kiến công chúa điện hạ."
Lý Tư buông dây thừng dắt trâu gỗ, đi vòng quanh Thuần Vu thị, nâng cằm nàng lên nhìn thật kỹ, gọi Thôi Dao:" Tiên sinh, người hay nói nữ nhân này là hồ ly tinh, ta thấy cũng có đẹp là mấy đâu, ngay cả tiên sinh cũng không bằng."
Thôi Dao bóp cái mũi hếch của Lý Tư:" Cái gì mà ngay cả tiên sinh cũng không bằng, ta xấu lắm à?"
"Trước kia cô ta là nữ tử xinh đẹp rực rỡ, cho dù có vì giết chết trượng phu, sắp bị chém đầu rồi mà vẫn có người nguyện vì cô ta mà mạo hiểm, cứu cô ta khỏi lao ngục tử tù. Riêng điều đó đã khiến không biết bao người hâm mộ."