Cuối thu ở Lạc Dương tới rồi, trời nhiều mưa, mưa xuống một cái là không ngừng, tựa hồ muốn vắt cạn đám mây đen lơ lửng trên trời mới thôi, chỉ là chẳng biết vắt tới bao giờ, cứ ngẩng đầu lên là thấy bầu trời xám xì đáng ghét.
Mưa cũng đổ xuống khuyến giới tràng làm lá hòe rụng càng nhiều, lẫn với nước mưa, dính bết trên mặt đất, cây cây trơ tụi lá, đợi thêm vài đợt mưa nữa khi, khung cảnh nơi này tha hồ rùng rợn.
Mưa làm thời tiết mát mẻ, thậm chí đã se se lạnh rồi, Vân Sơ cùng một đám bộ hạ ăn lẩu, trong căn nhà cỏ hơi nước hầm hập, vị cay nồng lẫn mùi thơm sực nức của thị trâu từ nồi lẩu không ngừng bay qua cửa sổ, làm Tiết Quân Quý và đám bộ hạ đang chạy bộ dưới mưa cực kỳ bất mãn.
Bùi Hành Kiệm chỉ tới ăn chực cơm bệnh nhân của Vân Sơ một lần rồi thôi, dù sao hắn là chủ soái, không thể tỏ ra thiếu khí cốt như vậy.
Trong khi Vân Sơ bộ hạ ăn lẩu, thưởng thức cơn mưa cuối thu thì Bùi Hành Kiệm cùng bộ hạ nghiên cứu mở đường cho hoàng đế, hắn đã xác định xong kế hoạch, giờ an bài từng bước cụ thể.