Vân Sơ ngồi ngất ngưỡng trên xe ngựa chở hàng, thổi khúc nhạc thảo nguyên bi tráng, đi vào thành cổ Hàm Đan. Kinh đô của nước Triệu cổ, nơi trải qua không biết bao sự kiện ảnh hưởng lịch sử, giờ đây không còn giữ được địa vị của nó nữa, chỉ còn lại bức tường thành cao lớn sứt sẹo, kể về năm tháng hào hùng lẫn đau thương.
Thứ sử, biệt giá cùng với đô úy chiết trùng phủ Hàm Đan đứng trong gió tuyết nghênh đón.
Vân Sơ chẳng thèm để ý tới quan lại tới đón tiếp, hạ trường tiêu trong tay xuống, ánh mắt vượt qua họ nhìn tường thành xám xịt dưới tuyết trắng, có chút tiếc nuối, hiếm có một lần đi xa đi nhiều như thế, lại chẳng có một lần bình tâm ngắm cảnh. Thở dài xong cũng thu lại cảm khái, cuối cùng ánh mắt dừng ở đám thương cổ cuối cùng hàng ngũ.
"Lưu Phu Tử, Trần Đan Sinh, khi ở Trường An dám vỗ bàn trừng mắt với bản công, sao hôm nay lại biến thành chim cút thế?"
Phương thức chào hỏi vô lễ của Vân Sơ không khiến đám quan viên Hàm Đan bất mãn, ngược lại bọn họ càng khom lưng thấp hơn. Còn hai hào thương bị Vân Sơ điểm danh thì toàn mồ hôi, Lưu Phu Tử nhiều tuổi hơn hành lễ:" Công gia nói đùa rồi."