Cùng với việc số vàng được Trần Đan Sinh khẳng định, cùng với lời hứa hẹn hấp dẫn của Vân Sơ, toàn bộ thương cổ Hàm Đan mắt tỏa ánh vàng, la hét muốn giao dịch với Vân Sơ.
Đúng như Vân Sơ nói, vàng mười không phải thứ thương cổ bình thường có thể sở hữu, thứ này không đơn giản là tiền, mà còn dùng làm gia bảo truyền đời, bình thường hiếm gặp một đĩnh, nói gì nhiều thế này, đây là thứ dù nhiều cũng không mất giá.
Vân Sơ nói to:" Nhưng ta phải nói trước, chỉ khi nào đem hàng tới Trường An, hoàn thành giao dịch ở sở giao dịch, mới có thể lấy vàng này."
Sự ồn ào lắng xuống đôi chút, có thương cổ hỏi:" Quân hầu, sao không giao dịch luôn ở Hàm Đan, thế có phải hai bên đỡ tốn công không?"
"Tất cả trật tự nghe ta nói." Vân Sơ nhảy lên nóc chiếc xe ngựa, đợi tất cả ổn định lại nhìn cả về phía mình, nói:" Nếu chỉ vì kiếm tiền, mỗ cần gì làm ăn chứ? Mấy ngày qua kêu nghèo kêu khổ với mọi người đã thu được 3000 quan tiền rồi."