Đám vịt trên tháp Đại Nhạn lại bay loạn lên rồi, vì tăng nhân chùa Đại Từ Ân vừa giàu có lại nhân từ, cho nên đàn vịt ngày càng ngày càng đông, mỗi khi bọn chúng kết đội kêu quàng quạch, vỗ cánh phành phạch bay qua trên đầu, thế nào cũng có phân vịt rơi rào rào, giờ thành thứ tai hại số một của phường Tấn Xương rồi.
Nhất là Nhà ăn lớn, phải bắc lán trúc cho mọi người ăn ở ngoài sân.
Vân Sơ đi được một đoạn thì cau mày quay đầu lại, không thấy văn sĩ trung niên kia nữa, tuy không có năng lực quan sát như Địch Nhân Kiệt, nhưng không tới mức một người vừa mới gặp lại không nhớ chút gì như thế.
Vừa rồi Vân Sơ nghĩ lại toàn bộ sự kiện, nhận ra không ngờ mình không nhớ mặt văn sĩ kia, nghĩ kỹ hơn thì văn sĩ kia từ đầu tới cuối cúi đầu, động tác rất tự nhiên, nhưng hình như tránh để y nhìn thấy mặt thì phải?
Ngửa mặt lên trời thở hắt ra một hơi, y còn rất nhiều việc, không rảnh chú ý nhiều như thế.