Vân Sơ cũng cầm đĩa xẻo một miếng thịt lạc đà ăn thử, ngoài cháy xem trong non mềm, rất vừa vặn, nói với Hồng lư tự thiếu khanh tới ăn chực kiếm quà:" Lát nữa tới Đại Minh Cung chứ?"
Úy Trì Vãn khoét một viên hồng mã não ở chân lạc đà ra, lau sạch mỡ trên đó, nhét vào trong ống tay áo:" Lạnh thế này mà lên núi hóng gió à? Không đi! Nghe nói tối nay hoạt động du hành của phường Tấn Xương sẽ bắt đầu, mỗ gia còn muốn chọn một hoa khôi để trò chuyện thâu đêm."
Vân Sơ chế giễu:" Kém cỏi."
Úy Trì Vãn chỉ một ngự sử lấy ghế với chuỗi bảo thạch trên cổ lạc đà:" Ngươi cẩn thận, chúng nhận quà của ngươi, trở về vẫn đàn hặc ngươi đến chết."
"Chỉ cần nghiệm thu thuận lợi là được, chúng muốn cắn thế nào thì cắn." Vân Sơ có chuẩn bị tinh thần, dù gì bao năm qua y sống trong lời gièm pha, đàn hặc, không chuyện này sẽ có chuyện khác: