Vân Sơ ra lệnh cho nha dịch xong thì không thèm để ý tới đám sĩ tử đó nữa, dẫn người đi quanh Chu Tước đại nhai một vòng lớn, thu gom rất nhiều người, có cả người sống lẫn người chết, phần đông là người chết. Thượng Quan Đình Chi treo cổ ở con trâu đồng gần hoàng thành nhất, có lẽ hắn thấy phụ thân bị giết, tuyệt vọng treo cổ.
Trên sừng trâu phía bên kia còn treo một nữ oa, tuổi chỉ chừng năm hoặc sau, hai tay bị đeo lưng buộc ra sau, gương mặt nhỏ nhắn đầy vệt nước mắt ngắn dài, khi được cứu xuống thì vẫn còn thở.
Vân Sơ ngẩng đầu nhìn con trâu đồng, dưới cái sừng trâu treo cổ Thượng Quan Đình Chi là không gian cao một trượng, một khi treo cổ lên đó là chết chắc.
Còn sừng trâu treo tiểu cô nương, cách sừng ba thước là cái môi dày con trâu, tiểu cô nương chỉ cần đu mình, dẫm chân lên đó thì còn có thể đỡ chân.
Không biết tiểu cô nương này đấu tranh giành giật sự sống bao lâu, Vân Sơ thích những đứa bé có ý chí sinh tồn mãnh liệt như thế.