Thượng Quan Uyển Nhi nhận lấy khăn tay xì mũi một cái rất khiếp người, sau đó cho khăn tay vào ống tay áo, cố chắp hỏi:" Vì sao lại cứu cháu?"
Vân Sơ bắt đầu bực mình rồi, rất muốn tóm cổ nó ném đi như đã làm với Vân Na trước kia, cáu kỉnh nói:" Vì cháu trông rất xinh đẹp, nuôi lớn lên có thể bán được giá tiền tốt."
Thượng Quan Uyển Nhi có vẻ rất tự tin với dung mạo của mình, nghiêm túc nói với Vân Sơ:" Vậy thúc phải nuôi cho tốt nhé, cháu lớn rồi, thúc bán cháu đi, cháu sẽ lén trốn về, thúc lại đem bán, chỉ vài lần thôi là kiếm được một khoản tiền lớn đấy."
Vân Sơ hầm hừ:" Có thứ trời đánh mới bán cháu đi hại người, từ hôm nay trở đi, tới nhà ta, có cơm ăn, có giường ngủ, có áo mặc, sớm ngày ăn cho lớn lên, tự lập được rồi thì chút xéo cho mau."
Thượng Quan Uyển Nhi mừng rỡ, nó cười rồi, cười khanh khách, lần này cười thật, hai mắt cong vút thành mắt cười, xinh đẹp vô cùng.