Ca Thư Hồn chết rồi, một người trước đó không lâu còn oai phong như thế, đánh cả đám nha dịch huyện Vạn Niên tan tác, ai có thể ngờ được giờ nằm đây chỉ còn cái xác lạnh ngắt trong vũng máu vẫn chưa đông hoàn toàn đang từ từ loang ra. Chẳng những huynh đệ Vũ thị mắt không còn chút máu, người nha môn huyện Vạn Niên bàng hoàng đứng im đó.
"Ha ha ha ha ~~~ khụ, khụ .. " Trương Giáp tay ôm hông lảo đảo đứng dậy cười điên cuồng trong cơn ho đứt quãng:" Tới Trường An này … đừng ngông cuồng … Khụ ... Lão tử, không đánh được ... Khụ ... Huyện tôn đành chết ngươi ..."
Thẩm Như bị tiếng cười rùng rợn đó đánh thức, mặt mày nhợt nhạt vẫn cố trấn định, ra lệnh cho một sai dịch:" Đi dắt ngựa của huyện tôn vào chuồng."
Lại bảo chủ sự hình phòng:" Đưa thi thể đi, đồng thời thông báo cho người nhà tới nhận xác."
Chủ sự hình phòng khẽ thở dài, gọi thêm bốn nha dịch tới bên thi thể của Ca Thư Hồn.