Người có tiền ở Thành Đô đa phần sống ở thượng du Cẩm Giang, vì nơi này phong cảnh như họa, tới ngay cả hòa thượng có tiền cũng thích ở nơi này.
Ánh mặt vàng óng trải khắp nhân gian, hai thớt ngựa chạy từ xa tới, cưỡi bên trên là hai quý công tử mặc nho sam xanh nhạt, tuổi chừng mười bốn mười lăm, mặt ngọc mày kiếm, phong độ hơn người.
Ngọn núi xa xa tựa như sương như khói, trước mắt đồng ruộng phì nhiêu, một khoảng hoa màu trải hết tầm nhìn, dòng suối nhỏ giống như một chiếc đai ngọc vòng quanh đồng ruộng, không khí vô cùng u nhã. Trong ruộng lúa vàng rực thấp thoáng bách tính cặm cụi thu hoạch, vẽ ra cảnh sắc một vùng điền viên êm đềm thanh bình, khiến đi trong đó cảm giác thảnh thơi nhàn hạ phi thường, cơ hồ như mọi tranh giành của tục thế giờ này khắc này không còn liên quan gì đến họ nữa vậy.
Một thiếu nữ đang phơi y phục trước hiên nhà, đột nhiên ngẩng mặt lên nhìn qua tường đất thấp, nhìn ba người, lập tức ngây người ra như đá phỗng, hai người quay sang háy mắt làm nàng đỏ mặt chạy vào nhà rồi cùng cười rộ lên.
Đi thêm một đoạn lại là một cảnh sắc mê người khác, bên sông những bông hoa cục dại màu vàng nhạt nở rộ, từng bụi từng bụi, tạo thành tấm thảm hoa dầy thích mắt.