Thượng Quan Uyển Nhi hít một hơi, nói:" Quân hầu nói, hoàng hầu sở dĩ tranh đoạt quyền lực với nữ tử rơi vào thế hạ phong vì hoàng hậu thân là nữ tử, chỉ có thể kiểm soát những nha môn nội trạch hoàng gia như thiếu phủ giám. Còn quyền chăn dân thực sự là quan địa phương, dù hoàng hậu có thu phục được một ít, những kẻ đó theo hoàng hậu cũng chỉ là kế quyền nghi, không phải là trung thành thực sự."
"Quân hầu còn nói, quân đội không thuộc về hoàng hậu, quan địa phương không thuộc về hoàng hậu, như vậy quyền thế hoàng hậu có lớn tới mấy chỉ cũng hạn chế tiếng nói trên triều, không được chấp hành triệt để. Một khi thái tử đăng cơ, những kẻ theo hoàng hầu sẽ chạy sang quy thuận tân hoàng. Hoàng hậu thành thái hậu, kết quả tốt nhất cũng chỉ là cô thân trong cung cấm ..."
Điều này tất nhiên Vũ Mị biết, nàng cố gắng xoay chuyển, nhưng trừ con cháu Vũ thị, nàng tin vào ai được, đúng như Vân Sơ nói, chỉ cần thái tử lên ngồi, những kẻ đó thuận thế quy thuận thái tử, hoàn toàn không phải sợ vấn đề đạo nghĩa. Ai bảo nàng là mẹ của thái tử.
Có điều nếu Vân Sơ nhắc tới chuyện này, lại còn thông qua Thượng Quan Uyển Nhi chuyển lời cho mình, chẳng lẽ ...
Nghĩ tới đó, Vũ Mị không khỏi hồi hộp:" Vân Sơ có nói phải ứng phó thế nào không?"