Tuyết rơi mỗi lúc một lớn, rơi cả một đêm, trước kia Trường An thường là ngày tuyết rơi, đêm không, lần này phá lệ rồi. Buổi sáng đẩy cửa sổ ra phải tốn sức vì băng đóng chặt khe cửa, sân thì đã phủ một lớp tuyết trắng muốt, nóc nhà, cành cây, trên tường, đâu đâu cũng phủ thêm một màu trắng đẹp mặt. Vân Sơ ra ngoài dẫm thử, ước chừng tuyết đã dày cả thước, lúc này mới thực sự thở ra một hơi, có trận tuyết này là có đường sống rồi.
Trận tuyết tuy quý giá, nhưng người Trường An bao năm qua sớm tạo thành thói quen quét tuyết, sáng dậy một cái là nhà nhà đem tuyết quét hết vào kênh nước hai bên. Sương tuyết lờ mờ, khói bếp lượn lờ, thiên nhiên và cuộc sống hòa quện đem tới cho Trường An một sức sống mới.
Tuyết ngừng rơi rồi, trời rất đẹp, Vân Sơ hôm nay không ăn sáng ở nhà nữa, rời nhà tới Nhà ăn lớn, nhìn thực khách nơi này không còn đông như trước, trước kia phải bắc lán tạm, kê bản ra cả ngoài sân, bây giờ cả đại sảnh cũng chỉ tám phần khách, lẩm bẩm:" Làm ăn càng lúc càng kém rồi."
Ân Nhị Hổ đi theo bên cạnh giải thích:" Người mở quán ăn mỗi lúc một nhiều, hương vị ngày càng ngon, rất nhiều người từng làm việc ở Nhà ăn lớn, sau khi học được nghề thì về mở quán, bọn họ thường chuyên về một món nào đó nên làm càng tốt, lấy đi không ít khách của Nhà ăn lớn. Dù sao quán nhỏ gần nhà cũng tiện hơn đi mấy phường tới Nhà ăn lớn."
Vân Sơ nghe giọng điệu bất bình của Ân Nhị Hổ, cười nói:" Đừng làm khó họ đấy, kiếm được tiền đều là bản lĩnh cả."