Lão thần tiên phẫn nộ tới râu tóc dựng đứng co chân đá, Vân Sơ không dám né tránh cũng không giám phản kháng, còn phải đưa cái chân trái ra trước để lão thần tiên tiện đá, như thế không tới mức đá trượt mà ngã.
Mặc dù tuổi đã cao, nhưng lão thần tiên vẫn còn khỏe lắm, liền một lúc đá Vân Sơ bảy tám cái mới rống lên:" Bí phương đúng là xuất phát từ Vân thị ngươi, ngươi liền một tay che trời không để cho người khác làm kiếm sống à?"
" Người ta bỏ công sức ra để học, học xong chỉ nuôi được gia đình, một món tài nghệ nuôi sống mấy chục người, đây là chuyện tốt nhường nào, nhà ngươi thiếu tiền à?"
" Tiền của nhà ngươi ở sở giao dịch đã nhiều như núi như biển rồi, vậy mà còn muốn tranh luận với người ta ở bát thịt dùng nuôi gia đình sao?"
Mấy lời này đúng là vô lý, nếu như là do hoàng đế nói ra, Vân Sơ nhất định cùng hoàng đế nói về vấn đề bản quyền, huống hồ y đâu định giữ rịt lấy, chẳng qua là tên trù tử kia quá kho ưa. Chỉ là bây giờ người nói những lời này là Tôn Tư Mạc, Vân Sơ chỉ có thể liên tục vâng dạ, đến một câu phản bác cũng không dám nói.