Hứa Du làm bác sĩ nông học mười lăm năm rồi, hắn không tin bánh vẽ ra nữa, cửu phẩm lên bát phẩm chẳng có mấy ý nghĩa, hắn đã bốn mươi, không hi vọng trong ngày tháng còn lại có thể thăng lên thất phẩm. Mà không lên thất phẩm thì cửu phẩm và bát phẩm không khác gì nhau, bổng lộc không đủ nuôi cả nhà.
Hắn sớm từ bỏ mơ ước thăng quan, chỉ muốn thứ thực tế, nhất định muốn Vân Sơ viết văn thư, ghi rõ phần thưởng trên đó.
Vân Sơ hỏi lại lần nữa:" Ngươi thực sự chỉ cần phần thưởng của ta, không cần triều đình ban thưởng, thăng tiến sao?"
Hứa Du gật đầu không suy nghĩ:" Đối với hạ quan vậy là đủ rồi, công lao bồi dưỡng rau cải trắng sẽ là của huyện tôn hết."
Vân Sơ cười to:" Sau này ngươi đừng hối hận đấy."