Khi Trường Tôn Hoán tỉnh lại hắn phát hiện mình đang cưỡi trên mình ngựa, trừ gáy nhâm nhẩm đau ra thì không có chỗ nào bất thường.
Vân Sơ và Địch Nhân Kiệt đang ngồi bên sông rửa tay rửa mặt, bọn họ cười nói vui vẻ, còn hất nước vào mặt nhau, chẳng hề giống hiện trường của thảm án, càng giống ra dã ngoại chơi.
Có điều trên mặt đất là thi thể một hòa thượng béo không đầu chứng minh chuyện xảy ra trước đó là thật.
Rửa mặt xong, Vân Sơ thấy Trường Tôn Hoán vẫn bộ dạng đờ đẫn thì cởi bầu rượu xuống đưa tới:" Uống một ngụm cho tỉnh."
Trường Tôn Hoán chẳng chút do dự tu ừng ực, vừa uống vào liền phun ra, sau đó ho liên hồi, ho tới chảy nước mắt, trông nhếch nhác thảm hại, nhưng vẫn đám ngực nén xuống:" Bình thường ngươi chỉ uống thuốc sát trùng à?"