Lão Tôn tự sát rồi, Lưu Nghĩa thương tâm rất lâu, mặc dù năm xưa bị Lão Tôn vả miệng rất nhiều, bị chửi mắng ác độc, nghe tin Lão Tôn tự sát, ông ta vẫn đau lòng.
Nhìn Lưu Nghĩa như con chó già liếm láp vết thương, Cửu Phì nói nhỏ với Vân Sơ:" Lang quân thành hầu gia rồi, Lão Lưu giờ vênh váo lắm, vốn chuẩn bị Tết năm nay đem ít cơm thừa canh cặn của nhà ăn lớn tới thăm Lão Tôn."
"Kết quả Lão Tôn chết làm không ông ta nhất thời không tiếp nhận được. Năm xưa ông ta bị Lão Tôn sỉ nhục, giờ không còn cơ hội sỉ nhục lại nữa, cho nên thương tâm vô cùng."
Vân Sơ lần nữa nhìn Lão Lưu đang tạo dáng Khuất Nguyên nhìn trời, chỉ muốn đá ông ta một cái, nhưng còn có kẻ y muốn đá hơn trừng mắt với Cửu Phì đang làm tiểu nhân mách lẻo:" Dù sao Lão Lưu làm thế cũng xem như là người có máu có thịt, có yêu có hận. Còn hơn ngươi, việc ngươi làm rất bất công với lão bà hài tử của ngươi, ngươi chưa tới ba mươi, lão bà ngươi hẳn vẫn trẻ lắm vậy mà vò võ ôm phòng trống, con ngươi cô độc ngóng phụ thân về."
Nụ cười dần biến mất trên mặt Cửu Phì, thay bằng ánh mắt đau khổ:" Sao lang quân không nhắc tới cả cha mẹ tiểu nhân luôn đi."