Hạ Lan Mẫn Chi trước kia sẽ cười nhạo câu nói này của Tiết Trường Phong, nhưng tên đó là lấy bản thân chứng minh rồi, còn chế nhạo người ta nữa thì không phải, ngược lại bản thân hắn bị lời nói đầy cảm xúc làm cảm nhiễm, chỉ là không hiểu:" Chẳng lẽ cả đời ngươi đi theo đuổi những cơn gió."
Tiết Trường Phong giang rộng tay, hưởng thụ cả gió lạnh mang theo mùi lá mục trong đình viện:" Tại ngươi chưa biết thôi, đó mới là hưởng thụ lớn nhất. Đợi ta kiếm đủ tiền rồi, ta sẽ mua thuyền ra biển, nghe tiếng sóng lớn, cảm thụ gió biển. Ta hỏi rồi, người ta nói gió biển mặn lắm, chỉ cần nuốt vào bụng cũng no."
Hạ Lan Mẫn Chi lắc đầu, chia sẻ cảm thụ của mình:" Ta bị đày đi Lôi Châu, sống ở bên biển, biển lớn vô bờ vô bến, giữa nơi biển trời giao cắt chỉ có mây đen phủ kín, rồi sóng ầm ầm vỗ vào bờ biển."
"Trên mặt biển chim chóc kinh hoàng, bay dáo dác, một số bị cuồng phong cuốn lên cao, chúng không ngừng phát ra tiếng thét gào."
"Mỗi lần như thế, ta hướng ra biển hét lớn, nhưng tiếng thét chẳng ra được miệng, bị gió lớn thổi ngược lại bụng, tới âm thanh nhỏ nhất."