Hàn huyên vài câu Ngu Tu Dung thân thiết dẫn Thôi Dao tới trước mặt Vân Sơ, Thôi Dao hơi nhún mình thi lễ:" Bái kiến Vân hầu."
Vân Sơ lần này mới nhìn A Dao ở khoảng cách gần, bất kể ăn vận trang sức đều rất thanh nhã dễ nhìn, mang lại một ấn tượng cẩn trọng trang nghiêm, nhưng đôi mắt linh động kia lại có một sức quyến rũ mê người, chắp tay:" Vân mỗ lĩnh giáo sự quả quyết và kiến thức của Thôi tiên sinh rồi."
"Nếu ngay chút chuyện này mà Vân hầu còn không làm được, thiếp thân nương tựa Vân gia chẳng phải hại Vân gia à?"
Thôi Dao chỉ đội ngũ sau lưng:" Bọn họ đều là người của thiếp thân, lấy cớ tiễn chân mới có thể ra khỏi đại môn Vân thị. Vân hầu thu nhận cả họ đi."
"Chớ mơ!" Thôi Chấn đứng ở bên quát lên, có thể thấy ông ta đã tới giới hạn nhẫn nại rồi, không còn giữ chút khí độ nho nhã nào nữa, mặt mày vặn vẹo co giật liên hồi: