Cùng lúc Vân Sơ và Ôn Nhu bàn bạc thì Tiêu Ngọc Hoa cũng đã kéo A Phàm Đế tới bên ngoài doanh trại.
Hai người bọn họ không thèm để ý tới ánh mắt khinh bỉ của đám người trong doanh trại, đi thẳng tới bên tráng hán xấu xí vô cùng đang kiểm tra ngựa. Phải nói họ chưa bao giờ thấy ai xấu xí như vậy, mặt thì hàm bành ra, đầu nhọn lại kỳ lạ, đôi mắt to tròn như muốn lồi ra ngoài, mũi to như mũi sư tử, trán còn có cục thịt lồi, râu rìa xồm xoàm hết sức dữ tợn.
Đã thế hắn còn mặc cái áo đỏ hết sức chói lòa bắt mắt, Tiêu Ngọc Hoa đảo mắt một cái, tên này xấu xí ắt là bị những người khác kỳ thị, như vậy dễ bắt chuyện hơn, đồng thời bắt nạt hắn cũng sẽ ít người bênh vực hơn, kế hoạch của mình dễ thành công hơn. Thế nên Tiêu Ngọc Hoa đi thẳng tới vỗ vai:" Ngươi là hộ vệ của công chúa mỹ lệ kia à?"
Chung Quỳ từ khi tới Chung Nam Sơn tu đạo thì tính tình thuần hơn xưa rất nhiều, quay đầu lại thấy thiếu niên ăn mặc rách rưới, gật đầu:" Coi như thế."
A Phàm Đề cười gian đi xung quanh Chung Quỳ, nói với Tiêu Ngọc Hoa:" Ngựa của hắn không tệ, chúng tỏ hắn là hộ vệ địa vị không thấp, hắn mặc ảo vải, chứng tỏ thân phận hắn không cao."