Khi Tiêu Ngọc Hoa tỉnh lại, trước mắt chỉ có bóng tối, trong mũi truyền tới mùi thơm ngọt dịu làm hồn phách hắn mơ ước. Vì thế hắn cố gắng mở mắt ra một khe hẹp, sau đó nhìn thấy một khuôn mặt mỹ lệ đang nhìn hắn.
Thấy khuôn mặt đó, thân thể lại được mùi thơm kia bao phủ, Tiêu Ngọc Hoa không sợ trời, không sợ đất hận không thể dùng chăn che mặt lại.
Hắn thích nhất là đấm vào mặt người khác, cho nên mặt mình bị trúng mấy cú đấm nặng trông như thế nào, hắn rất rõ, cực kỳ rõ.
"Ngươi đi tìm Chung Quý đại ca tỷ vỏ mà không chết, ngươi thật lợi hại." Đây là lời tán dương thật lòng của Vân Na, khi nàng ở Trường An sinh sự, Chung Quỳ đại ca giúp nàng đánh bại mấy chục tên lưu manh từ Lạc Dương tới:
Tiêu Ngọc Hoa vừa nghe Vân Na khen, vốn cơn đau thấu tận tim tức thì không quá đau nữa, hắn phân biệt được đâu là châm chọc, đâu là khen thật lòng.