Cục đá vừa bị Vân Sơ chém vỡ thì lập tức có ba cục đá chia thành hình tam giác bay vèo tới, vừa nhanh vừa chuẩn xác, song lại lần nữa bị Vân Sơ chém vỡ, y không buồn nhìn lại thúc ngựa phóng đi.
Chiến mã vừa qua mấy bụi cây lại có đá bay theo, phía bên kia bụi cây lại tiếp tục truyền tới tiếng đao chém đá, sau đó là tiếng vó ngựa dồn dập, có vẻ là Vân Sơ đã đi rồi.
Hứa Kính Tông vốn ngồi bên cạnh thái tử Lý Hoằng ngủ gà ngủ gật, đôi mắt mờ đục mở ra, sáng tới khiếp người, nói với thân vệ:" Đi tra, khi tôn nhi của ta bị chết ở quốc tử giám, tên Công Tôn Trường Sóc này có gần đó không?"
Thân binh nhận lệnh rời đi, ánh mắt Hứa Kính Tông lại như rắn độc nhìn chăm chằm nhất cử nhất động của Công Tôn Trường Sóc không rời một giây.
Đánh đuổi được Vân Sơ rồi, Công Tôn Trường Sóc đắc ý vô cùng, gồng người xoay quanh la hét, đợi đóng nhận những tiếng reo hò, không ngờ bốn phía im phăng phắc, nhìn hắn với ánh mắt rất lạ.